Chuyện kể rằng: có một nữ tu trẻ người Trung quốc được Nhà Dòng cử đi truyền giáo ở một vùng núi. Một hôm, chị đi đến một ngôi làng nhỏ. Ngôi làng đó chỉ có khoảng mười gia đình. Trời đã sẩm tối, chị gõ cửa một nhà để xin ở trọ. Nhưng họ từ chối. Chị tiếp tục gõ cửa những nhà còn lại. Và không một gia đình nào đồng ý cho chị ở trọ. Lý do có lẽ là do chị đang mặc tu phục. Người dân làng đó đơn sơ chất phác. Khi nhìn thấy bộ tu phục hơi kỳ dị nên họ không dám cho người nữ tu trẻ của chúng ta tá túc qua đêm. Thế là chị đành đi ra cánh đồng và ngồi xuống gốc một cây anh đào. Tâm trạng chị rối bời, vừa giận vừa lo. Giận vì những người dân làng đó không cho mình ở trọ, lo vì đêm nay chỉ có một mình. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Trời về khuya mỗi lúc một lạnh. Ánh trăng vàng dịu dàng tỏa xuống bóng cây. Trăng mỗi lúc một sáng hơn. Mệt quá, chị nằm xuống thảm cỏ và ngước nhìn lên bầu trời. Ánh trăng chiếu sáng rực rỡ xuống những bông hoa anh đào. Trong sự cô tịch và tĩnh lặng, bất giác, chị thấy rùng mình. Chưa bao giờ chị cảm nhận được vẻ đẹp của hoa như đêm nay. Trong lòng chị dâng lên một lòng biết ơn vô hạn. Chị cảm thấy bình an vô cùng. Sáng hôm sau, chị quay trở lại ngôi làng đó và nói lời cảm ơn tới tất cả các gia đình. Người dân làng đó vô cùng ngạc nhiên. Tại sao mình đã từ chối không cho vị khách lạ dừng chân qua đêm, thế mà người khách lạ này lại quay lại cảm ơn mình. Chị nói với người dân làng đó rằng: chính vì các bạn từ chối tôi nên tôi đã có được điều mà chưa bao giờ tôi cảm nhận được trong cuộc đời này. Đây là kinh nghiệm có một không hai trong đời. Tôi biết ơn các bạn về điều đó.
Tháng tám thường là tháng của khấn dòng. Hầu như nhà dòng nào cũng có các nữ tu khấn lần đầu và khấn trọn. Nếu như khấn lần đầu được ví như là khởi đầu cho hành trình leo núi thì khấn trọn có thể được ví như thời gian xuống núi. Người nữ tu sau 6 hay 7 năm tu luyện, giờ đây đã đủ công lực để xuống núi. Đó là thời khắc đánh dấu cho sự trưởng thành. Họ đã sẵn sàng đi bất cứ đâu và làm bất cứ công việc gì Nhà Dòng giao phó. Có thể họ sẽ đi truyền giáo ở một nơi rất xa. Có thể họ sẽ đến với các cộng đoàn trong các xứ họ để thi hành sứ vụ. Có thể họ không đi đâu cả mà chỉ thinh lặng nguyện cầu cho thế giới được an bình. Dù làm gì thì tôi thiết tưởng thử thách vẫn còn đó. Sẽ có những khó khăn chờ đón người nữ tu. Khó khăn có thể đến từ chính bản thân, đến từ những người họ có trách nhiệm phục vụ và đến từ ngay chính nội bộ cộng đoàn tu trì.
Mỗi khi tham dự một lễ tuyên khấn trọn đời, tôi cứ băn khoăn và tự hỏi: không biết những người này đã sẵn sàng chưa nhỉ? Họ đã có những trải nghiệm cần thiết chưa hay họ mới chỉ học được những lý thuyết suông? Họ đã thực sự có được tình yêu và lòng biết ơn như chị nữ tu trẻ người Trung quốc trong câu chuyện trên không? Nhìn vào thực tế, tôi thấy có lẽ có người đạt được và có người thì chưa. Có người đã thực sự hiểu và có người thì cứ đủ năm thì khấn. Đâu đó trong các cộng đoàn vẫn còn những lời than trách khi gặp khó khăn. Bao giờ những lời than trách không còn mà thay vào đó là lòng biết ơn thì có lẽ cuộc đời này sẽ đẹp biết bao.
Dù bạn là tu sĩ hay giáo dân thì cuộc sống luôn có những nghịch cảnh. Chúng ta sẽ không bao giờ tránh được. Quan trọng là thái độ của chúng ta khi đối diện với những nghịch cảnh đó. Đôi khi, những khó khăn và thử thách lại là cơ may cho chúng ta đạt tới điều mà chúng ta không bao giờ nghĩ có thể đạt được.
Cầu chúc mọi người có được kinh nghiệm thiêng liêng của chị nữ tu trẻ trong câu chuyện trên.
Tác giả: Thế À
Nguồn: https://tonggiaophanhanoi.org/song-dao/suy-tu-tan-man/18365-xuong-nui.html
Lượt xem 131 Lần