Thơ: Viết trong đêm Giáng sinh

Ngủ đi em, góc phố nhòa đêm tối
Phập phồng nỗi buồn vữa bủa quanh
Hồn thổn thức buồng tim chật chội
Đêm, đêm ru em giấc xa xanh…

Bán báo, đánh giầy, lang thang, hành khất…
Em là ai, đứa trẻ không nhà? 
Co ro nơi chợ đời lạc lõng
Như dấu hỏi buồn tan loãng giữa bao la. 

Em là ai, Giê su nơi kẻ chợ
Hang đá xưa với hẻm phố bây giờ
Hạt cơm rơi buốt lòng đêm trở gió
Ánh mắt nào đãm ướt một tuổi thơ. 

Trái tim oằn đêm Giáng sinh phấp phỏng
Chuông giáo đường trầm mặc giữa thinh không
Như khúc ru những giấc mơ bé bỏng
Những bàn chân run rẩy giữa đêm đông. 

Em là ai, Giê-su nơi xứ sở? 
Cánh chim non mơ giấc tới trường
Cha em đâu? Mẹ em đâu? Ai biết? 
Đâu vòng tay nồng ấm yêu thương? 

Ngủ đi em, gốc phố nhòa đêm tối
Giữa ngã ba, ngã bảy âu lo
Đằng đẵng những tháng ngày khép cửa
Ghế đá buồn hay máng cỏ bơ vơ? 

Gió lật trái tim non trần trụi
Ngủ đi em, mơ một chút Thiên đường
Đêm nay Con Chúa Trời giáng thế
Giữa Bê-lem hay góc phố mù sương? 

Nguyễn Nam Việt

Lượt xem 123 Lần

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *