Thơ ca về Ba Làng: “Ngày xưa khiêng mắm, khiêng nước”

Nhớ ngày xưa chị em mình khiêng nước,
Từ giếng ông Thanh về đến nhà.
Chị lớn đi sau, em nhỏ thì đi trước.
Có mấy con đường sao xa thật xa?

Nhớ ngày xưa chị em mình khiêng mắm,
Từ ngõ ông An về đến nhà mình.
Em giành phần dài còn chị giành phần ngắn.
Gánh nặng hơn em chị vẫn hy-sinh.

Nhớ có lần em bị thùng va gót
Ngã chúi xuống đường làm chị sợ cuống-cuồng:
Vội vàng kề môi chị thổi hơi vào vết xước,
Lấy đất thay bột cho máu chảy ngừng.

Giờ em và chị trên đầu hai thứ tóc.
Chị khổ quê nhà, em cực xứ người.
Mỗi lần rờ vết thẹo là mỗi lần em khóc.
Lúc đứt tay, đứt chân lại ước có chị thổi hơi.

Nhớ ngày xưa khiêng mắm, khiêng nước,
Nặng-nhọc nhiều nhưng có chị, có em.
Giờ đêm ngủ em mơ mà không được.
Nhớ lắm chị ơi khi máu chảy ruột mềm.

Bài thơ: “Ngày Xưa Khiêng Mắm, Khiêng Nước”
Tác giả: Choa Ba Làng
Ảnh minh hoạ: Internet & fb sự thật

Lượt xem 364 Lần

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *