Có lẽ khi càng biết ơn những “món quà nhưng không” từ cuộc sống, con người ta sẽ càng biết nâng niu và trân quý chúng hơn. Kể từ khi nhận thức của bản thân đủ trưởng thành, không biết tôi đã “nợ” cuộc đời này bao nhiêu “món nợ” nữa. Tại mỗi “toa xe” của “chuyến tàu” trong “hành trình đi tìm lẽ sống” cho riêng mình, tôi thấy mình “mắc nợ” thật nhiều. Có hai món nợ mà tôi được dạy rằng ai cũng “mắc nợ”: món nợ vật chất và món nợ tình thương. Có lẽ món nợ sau mới là khoản mà sẽ không ai đủ “vốn” để trả hết được.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự sống nơi cơ thể mình… Rồi hoài niệm để lục lại một vài “món nợ” của bản thân đối với từng người vì một lý do nào đó đã được gửi đến tôi, tôi thầm cảm ơn tất cả… Cảm ơn từng người vì dù cho họ chỉ là “khách vãng lai” đi ngang qua cuộc đời tôi hay những người đáng kính, đã và đang đồng hành với tôi trong hành trình ấy,… Mỗi người, ai cũng “tặng” một “món quà” hoặc dạy cho tôi một bài học vô giá nào đó. Cảm ơn vì cuộc sống đã cho tôi được “nếm”, đến thời điểm hiện tại có thể là “đủ” những cung bậc của cuộc sống. Cảm ơn những phút “cô đơn” mà cuộc sống đã ban tặng để cho tôi thấy mình cần mạnh mẽ và “hiểu” về mình nhiều hơn…. Cảm ơn từng người, từng biến cố đã giúp tôi có thêm những “mảnh ghép” thật đẹp trong “hành trình đi tìm lẽ sống” cho riêng mình.
Thầm dâng tất cả “từng mảnh ghép” ấy vào lời cầu nguyện của mình mỗi khi nhớ tới. Thật đẹp làm sao khi con tim mỗi người được lấp đầy bởi lòng biết ơn, bởi lẽ, cuộc sống hay người khác không có trách nhiệm phải giúp đỡ và “làm ơn” cho ta. Đơn giản, mọi thứ và từng con người đến với ta chỉ vì chúng là những “món quà” mà Thiên Chúa ban tặng cho ta. Quan trọng là ta có đủ “nhạy bén” để “cảm và đọc” được chúng hay không. “Càng thấy biết ơn, ta sẽ càng thấy hạnh phúc!”. Càng thấy biết ơn, tôi càng muốn sống chậm và sống trọn vẹn hơn cho từng khoảnh khắc của hiện tại…
Thanh Hóa, 10/01/2021
Tri Ân
Lượt xem 155 Lần